Chia sẻ

Tre Làng

ĐẸP CẢ TRONG LẪN NGOÀI

Tôi nghĩ mình may mắn khi có được một người vợ đẹp, ít nhất lúc nàng đậy mặt lại. Bạn chớ ngạc nhiên bởi tôi biết ngay cả khi các bà đậy mặt lại thì không ít ông chồng vẫn còn ám ảnh nhan sắc của vợ mình. Tôi nghĩ mình may mắn hơn là vì thế. Đọc đến đây nếu bạn đọc không tin tôi thì tôi nghĩ do các bạn mất niềm tin vào con người, lỗi này thuộc về các bạn, không phải tôi. 

Tuy nhiên, tôi thừa sâu sắc để ý thức được rằng, nhan sắc chỉ là vẻ ngoài, “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” – người xưa bảo thế, tôi cũng tin thế. Bạn đọc báo sẽ thấy, chẳng phải người ta vẫn hay chê các hoa hậu, á hậu, siêu mẫu… chỉ là những bình hoa biết đi, biết đứng…Thông minh lắm thì chỉ biết nhắn tin, chat chít chấm hết. Họ thiếu tri thức lẫn nội tâm. Tôi chả dại gắn kết đời mình vào những người như vậy nên dứt khoát vợ tôi bên cạnh cái đẹp ở vẻ ngoài thì nàng còn phải có chiều sâu, đặc biệt phải có tâm hồn. 

Tôi tin là vợ tôi có tâm hồn bởi chiều kia tay hàng xóm gần nhà tôi bỗng lăn ra chết mà vợ tôi khóc lên khóc xuống suốt 8 tuần liền sau đó. Thậm chí nàng khóc còn to, còn thảm hơn vợ anh ta. Thấy lạ tôi hỏi, nàng sỉ vả tôi là đồ ác độc, vô lương tâm, là người có trái tim bằng “bôxít”. Nàng bảo chỉ có loại người như thế mới vô cảm với cái chết của người khác, nhất là với hàng xóm, người sống rất gần mình. Tôi thề, khi nghe những lời như thế tôi chẳng thấy đau đớn gì, thậm chí mãn nguyện và thầm hãnh diện bởi mình có được một người vợ tuyệt vời đến thế. Đẹp cả ngoài lẫn trong, từ lòng ra đến mặt…Chồng thiên hạ chết nàng còn khóc thế huống gì chồng mình. Tôi tưởng tượng ra ngày mình chết và được nàng khóc gấp tám lần như thế rồi mỉm cười thỏa mãn. Viết đến đây tôi biết chắc có không ít ông chồng đang thầm ghen tỵ với tôi bởi tôi biết trên thế giới hiện nay, phụ nữ như vợ tôi hiếm lắm, chẳng nhiều đâu, thậm chí đang có nguy cơ tuyệt chủng. 

Thế nhưng, lạ ở chỗ ngày mẹ tôi mất đi nàng đã không khóc lấy nửa giọt nước mắt. Tôi hỏi người dưng chết em khóc lắm thế trong khi mẹ anh mất chẳng thấy em xót xa gì? Nàng giận dỗi trách tôi sống với nhau ngần ấy năm mà tôi không hiểu được nàng, rằng tôi không yêu thương nàng, thiếu tin tưởng nàng. Điều đó làm nàng cảm thấy bị tổn thương và xúc phạm – mọi người nên nhớ tâm hồn của vợ tôi rất mỏng manh, dễ vỡ. Và nàng giải thích chồng thiên hạ là người ngoài nên phải khóc ra ngoài, còn mẹ chồng mình là người trong nhà nên phải khóc vào trong. Nàng còn bảo mình đã khóc ướt hết cả lòng dạ, ruột gan, nước bên trong dâng cao đến mức nàng thải ra không kịp. Nàng kể có những ngày nàng ngồi suốt trong toalet để vừa khóc vừa thải, khóc đến đâu thải đến đó chứ không là đầy bụng.

Nghe nàng nói xong tôi thấy mình thật tồi tệ và nông cạn. Chỉ vì chút hồ nghi vặt vãnh mà suýt nữa tôi đã hiểu sai bản chất của câu chuyện và làm tổn hại tâm hồn nàng. Tôi hứa sau khi viết xong truyện này cho mọi người đọc thì tôi sẽ vào phòng xin lỗi nàng, bằng tất cả những gì chân thành nhất mà mình có được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog