Chia sẻ

Tre Làng

NHẬT KÍ KHỆNH


Bầu trời thâm sì, tiếng xào xạc phát ra từ lùm cây xác xơ, xù sì khô khốc của một một ngày thứ 7 lạnh hanh hao..

Một lão già liêu xiêu ngược gió về phía đỉnh dốc, chiếc lưng gù lắc lư trên đôi chân cà nhắc giật giật như một con sâu đo đang trườn mình về tổ...Ồ không, phải giống như một que củi khô đang cố cưỡng lại dòng cuộn chảy nghiệt ngã của con thác dữ lạnh lùng...

Một con bướm bị gió thổi đập vào bức tường vôi vàng ẩm mốc đang giãy dụa những phút cuối đời trong đau đớn và cô đơn...Những chiếc chân nhỏ xíu hươa hươa run rẩy trước gió...lặng dần...Cơn gió bỗng chợt ào đến, cánh bướm lại cuộn bay cùng với lá vàng, bụi cát, cỏ úa....về phía cánh rừng xa tối thẫm... 

Vài con quạ đen sì trong nền trời xám xịt quàng quạc khan khan trên những lùm cây xa xa. Chúng đang nói chuyện với nhau,. đang cãi nhau, đang than thở hay chỉ là đang kêu trong cõi vô thức bản năng?

Thi thoảng, một làn khói thuốc dệu rã chợt phả ra từ một bậu cửa sổ màu nâu đất, trong một ngôi nhà màu vàng, trên đỉnh đồi....màu khói biếc nhạt dần, nhạt dần và biến mất ngoài bậu cua..Tiếng gió giật từng cơn trong dòng đời trôi mãi...tiếng thở dài đều đều trong nỗi u buồn thường trực....tiếng nước bọt ọt ẹt trong chiếc cổ họng khô khan đang già nua theo năm tháng......Những âm thanh ào ạt, thanh, cao rộn rã giờ nhường cho những tiếng động trầm đục, chập chạp và khắc khoải....Ồ, đâu đó đang văng vẳng một điệu nhạc gọi dê của thô dân buồn bã.....những nốt nhạc rời rạc va vào lá cây, vào hốc đất, vào gió...vào làn khói vừa chợt tan....vào bậu cửa màu nâu đất của ngôi nhà màu vàng trên đỉnh đồi....vào một đôi tai dường như bất động gắn trên tầm cao gần bằng khung cửa màu nâu đất.

Khệnh khạng giữa đời tròn quá nửa
Tình ơi sao rót mãi chửa say?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog