Chia sẻ

Tre Làng

EM SẼ THÔI KHÔNG NGHĨ VỀ ANH NỮA

Trên trái đất này, từng giây từng phút trôi qua đều có hàng nghìn người đang yêu nhau, hàng triệu người đang nhớ đến nhau và hàng tỷ người đang nghĩ đến nhau… Trong đó có em nghĩ đến anh! Em chẳng nhớ anh vì anh chẳng để lại ấn tượng gì cho em sau lần gặp duy nhất ấy. Em cũng chưa đến mức yêu anh vì với em, anh chẳng có điểm gì đáng yêu cả! Em chỉ nghĩ đến anh thôi, nghĩ rất nhiều, rất rất nhiều… Nhiều đến mức có khi ý nghĩ mới chỉ thoáng qua trong đầu là em đã nghẹn cứng cổ họng, thậm chí có thể òa khóc ngay được… Lạ nhỉ? Em ngạc nhiên về chính bản thân mình anh ạ! 

Tất cả những người bạn của em chúng không đủ dũng cảm để tin rằng một đứa con gái khôn ngoan, sắt đá như em lại đi “phải lòng” một người đàn ông chỉ qua nói chuyện trên mạng như thế… Anh có phải là người đàn ông đầu tiên và duy nhất em biết qua mạng đâu nhỉ? Trước anh, em từng nói chuyện với rất nhiều người. Có người cũng được đến một tháng, có người thì chỉ một lần duy nhất. Nhưng tất cả họ chỉ cho em cảm giác tẻ nhạt, vớ vẩn. Người ta chấp nhận lãng phí thời gian để mua vui qua những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối của em bởi vì như anh biết đấy, em nói chuyện rất có duyên! 

Đôi khi em cũng muốn cho đi một vài cơ hội, cho đi những hy vọng, nhưng em chợt nhận ra bản thân mình chưa đủ tự tin và khả năng để biến những hy vọng đó thành sự thật. Lại thôi. Kệ. Cái gì đến sẽ đến.
Và anh đã đến. Đúng là cuộc sống này có nhiều sự ngẫu nhiên. Nhưng có những sự ngẫu nhiên lại trở thành nỗi dằn vặt của cả một đời… Chúng ta đã nói biết bao nhiêu là chuyện với nhau, anh nhỉ? Chuyện gì cũng có thể trở thành đề tài cho chúng ta tranh luận. Có lẽ chưa bao giờ em lại nói chuyện nhiều đến thế với một người khác giới, xa lạ. Em chẳng biết anh là ai trong cái biển người bao la này. 

Em không biết mặt anh và anh cũng vậy. Chúng ta đã chẳng gặp mặt nhau vì không muốn mất nhau, mất đi tình bạn này… Với em, có một người bạn như anh còn hơn là sống giữa một biển người mà mọi người biết nhau, nhớ mặt nhau, nhưng lại chẳng bao giờ hỏi thăm nhau. Em hiểu tìm được cho mình một người bạn đúng nghĩa thật chẳng dễ dàng chút nào. Lần anh đi Thái Lan mấy ngày ấy, tự nhiên em lại mong anh về thật nhanh để chúng ta nói chuyện. Em đã tự cười vào mũi mình, hâm quá! Và hình như vừa về đến nhà là anh cũng nhắn tin cho em luôn… 

Chúng ta cùng xem bóng đá, cùng xem phim. Anh xem ở tivi nhà anh, em xem ở căn gác trọ nhỏ bé của mình… Anh hô to sung sướng khi đội bóng của anh ghi bàn. Em hét lên sợ hãi khi đàn nhện khổng lồ ăn thịt người dân ở thị trấn. Anh say rượu em biết. Em ốm, em ho anh cũng biết… Chúng ta chỉ là người quen nói chuyện qua mạng, SMS và điện thoại, mà sao em lại thấy cần có anh đến thế trong cuộc sống của mình. 

Em phải xa Hà Nội, em đã quyết định lấp đầy lời mời bỏ ngỏ của anh bằng cuộc gặp mặt. Thật khó khăn lắm em mới có được quyết định ấy. Em đã đến muộn gần nửa tiếng chỉ vì em không biết ăn mặc thế nào… Cuối cùng em cũng đã đến, bộ đồ của em không nữ tính, không khêu gợi nhưng nó khiến em tự tin. Anh chẳng có chút ấn tượng nào với em cả, thật đấy! Em cứ tưởng mình sẽ bị “sét đánh” cơ nhưng chẳng phải. Chúng ta vẫn kết thúc cuộc gặp gỡ tốt đẹp sau những câu chuyện xoay quanh World Cup 2006. Ai về nhà nấy. 

Anh đã không làm như những người khác là điện thoại hay nhắn tin cho em ngay lập tức. Mà cho đến tận bốn ngày sau, khi em xa Hà Nội hàng nghìn cây số rồi anh mới hỏi thăm. Em ghét anh quá nhưng sao trong lòng lại thấy rất vui mới lạ chứ? Rồi anh không còn thường xuyên nhắn, gọi và nói chuyện với em nữa. Anh bận rộn, anh có nhiều mối quan tâm cần lo lắng khác. Em hiểu. Rồi anh bỗng bặt tin, anh “biến mất” nhanh giống hệt như khi anh đến. Em có thể làm tất cả để biết được nguyên nhân tại sao, anh tin không? 

Nhưng em đã không làm gì cả. Em tôn trọng việc anh làm. Em chấp nhận mất đi người bạn, người có thể hiểu em khi mà cả thể giới này ngơ ngác không hiểu em, người có thể nói bất cứ chuyện gì với em khi chuyện gì cũng khiến em thấy nhạt nhẽo… Gần ba tháng không có anh làm bạn, em vẫn sống thật tốt và làm việc hết mình. Khoảng thời gian này một người quen của em đã thường xuyên trò chuyện, động viên em. 

Em xin lỗi vì đã không giữ được “bí mật” của chúng ta, em đã kể hết cho người quen nghe về những sự thay đổi trong em cứ sau mỗi lần nghĩ đến anh. Em đã nói chuyện với một người xa lạ khác chỉ đơn giản vì em cần một ai đó biết lắng nghe để em có thể vứt bỏ những suy nghĩ về anh ra khỏi đầu! Em chẳng quan tâm những gì anh bạn ấy nói, thế nhưng có ngày, em đã phải ngồi nhặt nhạnh lại tất cả những gì anh bạn ấy nói rồi lật đi lật lại vấn đề chỉ để tìm ra câu trả lời cho sự nghi hoặc của mình. Có khi nào anh và anh bạn ấy là một người không? 

Có vẻ tiểu thuyết quá, nhưng anh bạn ấy có những câu nói khiến em phải giật mình anh ạ! Rồi em cũng lấy hết can đảm để thẳng thắn với anh bạn ấy sự nghi hoặc của mình. Anh bạn ấy đã làm em muốn tin, đã khẳng định là không có sự nhầm lẫn nào trong cảm nhận của em, đã khẳng định điều em nghi hoặc là sự thật, cũng đã bày tỏ tình cảm “thầm kín” với em… Nhưng anh bạn ấy lại không hề cho em một chứng cớ nào hết! Em ngốc thật đấy! Em đã nhầm. Em đã rơi "bịch" một cách đau đớn, em đau, đau quá, đau đến phát khóc... 

Em đã áp đặt tất cả cảm nhận của mình lên anh bạn ấy. Đã vô tình em làm một người khác tổn thương. Tổn thương đến mức chỉ có thể nói “Trên đời này lại có những con người giống nhau đến thế sao? Thật thú vị phải không em?”. Thế đấy, sự thật thà, thẳng thắn của em đã lại “cướp đi” của em một người bạn. Em lại trở về là chính em - con zero tròn trĩnh. Em sẽ vượt qua khoảng thời gian này nhanh thôi và sẽ lấy lại thăng bằng cho mình, nhưng chắc chắn em không thể kết bạn được với ai xa lạ nữa! 

Chúng ta chỉ như hai con thuyền vô tình va vào nhau sau đợt sóng. Anh vẫn là anh. Sống cuộc sống của anh, không có em trong một phút giây nào của ý nghĩ. Không có những “kỷ niệm”. Không có những thói quen. Cuộc sống của anh không bao giờ hiện diện em. Sáng sáng, trưa trưa, tối tối bao ý nghĩ rồ dại của em anh cũng không bao giờ biết… 

Ừ, thôi, em sẽ không nghĩ về anh nữa. Anh là người đàn ông trời sinh ra để không bao giờ thuộc về em cả, anh nhỉ? Đây là lần cuối cùng em nghĩ đến anh, em hứa! Em chẳng có ai để vứt những ý nghĩ này ra khỏi đầu nữa cả. Em sẽ sống thật tốt như những ngày đã qua không anh và như em từng sống. Anh cũng thế nhé! 

Cầu mong anh gặp được nửa thật sự của anh! Cầu mong người con gái ấy sẽ nhớ anh thật nhiều, yêu anh thật nhiều. Không như em chỉ biết nghĩ đến anh…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog