Chia sẻ

Tre Làng

Những con số buồn tởm

Hôm nay buổi trưa, trời vẫn lạnh nhưng có nắng. 

Dân văn phòng túa ra đi ăn cơm, như những đàn bươm bướm. Xanh đỏ sặc sỡ, váy áo giày tây caravat bóng lộn sang trọng. Nguyễn Chí Thanh - phố cao ốc những quán cà phê. Con đường đắt nhất thế giới và là đại lộ quê nhất thế giới. Đại lộ quê với những con thiêu thân xanh đỏ đầy mãn nguyện hớn hở. Tôi ngồi đây nhìn thiên hạ trôi qua trôi qua. Như những đám bèo phù du. Tất cả rồi cũng sẽ trôi qua. Chúng ta rồi sẽ trôi qua, sau 50 năm nữa. Sẽ có những lứa thiêu thân khác, nhưng có thể sẽ khá hơn bây giờ. 

Đàn ông bước vào quán là gếch chân gọi ngay đánh giày. Ngày nào cũng đánh giày, ít nhát một lần, nếu không nói là hai lần. Mười ngàn đồng để mua lấy mười lăm phút cảm giác trọc phú. Ê mày, ê cu đâu, đánh cho sạch vào nhé, cẩn thận không làm xước của bố, bố đéo giả tiền lại còn phạt mày. Vâng vâng, đại ka yên tâm, gì chứ ông anh thì em phải đánh cẩn thận. Những lời nói ngọt nhạt ỡm ờ đưa đẩy đùa giỡn thô bỉ như rác rến xoáy vào tai tôi. Những âm thanh bẩn. Đàn bà vào quán í ới gọi cơm đĩa, ỏn ẻn nào là em không ăn thịt, chị cho nhiều rau tươi, nào là hồi này tao chỉ uống sữa mà sao vẫn mập chúng mày ạ. Tuần sau chắc phải đi mua cái máy tập chạy về nhà cho bớt mỡ. Rẻ lắm có 30 triệu thôi. Eo ôi chị ơi để hôm nào em dắt chị lên trên phòng tập thể hình khách sạn XYZ, vừa bơi vừa tập thể dục lại có massage hút mỡ luôn, rẻ lắm có 1 triệu đồng/ngày. Úi giời ơi hôm nào mày dắt chị lên nhé, tiền không thành vấn đề. Cứ nhao nhao lên như thế. Nghe sặc mùi khoe tiền, như những con công đang cố gắng thi nhau xòe đuôi con nào đẹp hơn giàu hơn. Rồi sau khi ăn xong nam thanh nữ tú ngồi xúm lại uống cà phê hút thuốc lá cắn hạt dưa chửi sếp và nói xấu đồng nghiệp vắng mặt. Đến tối lại ăn mặc đẹp lượn ra Nhà Thờ Lớn uống trà đá đường năm ngàn một ly cắn hạt dưa. Mẹ kiếp thú chơi của bọn đú đởn Hà Lội. Ở quê anh trà đá là cái thứ người ta cho không. Muốn sành điệu thì vào cà phê máy lạnh Windows, vào kem Bạch Đằng, chơi hai trăm ngàn một ly thằng hầu cúi gập người bên cạnh cho nó xứng đáng là chơi. Uống xong lại bo cho hai mươi ngàn. 

Tôi cười khẩy cái thú ăn chơi của bọn đú. Đôi lúc tôi cũng thích những cô gái, nhưng là những cô ngồi một mình lặng lẽ trong đám đông, đeo kính trắng, mảnh mai tóc ngắn đầy cá tính và không nói gì nhiều. Tôi có thể ngồi trong góc quán và ngắm cô ấy hàng giờ, chơi trò đoán tính cách và suy nghĩ. Chỉ thế thôi. Còn cái đàn bướm bướm đực cái kia... Mẹ kiếp chúng. Nói nhiều, phô trương và hôi thối bên dưới vẻ hào nhoáng, kể cả theo nghĩa bóng và nghĩa đen. Nhiều đứa đã đến với tôi, không đáng để nhớ, và giờ đây tôi ngồi đánh số cho chúng, như những con lợn cái. Chúng không đáng để có một cái tên với tôi...

... Những người không có số là những người tôi trân trọng. Nhưng con số 9 là một con tôi làm quen trên mạng. Nhất quyết không cho xem hình. Sau cả tháng trời mới cho gặp. Tôi ngồi quán chờ, nhìn thấy một con bé quắt, mặc áo đỏ nhà quê, tóc bông như chó bông đang nháo nhác nhìn, 1m45 nặng 39 kg. Tôi cầu mong không phải là nó. Nhưng lại chính là nó. Điện thoại tôi đổ chuông, và nó bước vào. Tôi ngao ngán, cố ngồi nói chuyện nửa giờ cho phải phép, rồi vì thương hại nó, tôi đưa nó về một đoạn đường, vì trời đã tối. Nó lại tưởng tôi thích nó. Mẹ sư, đến đoạn đường rẽ, tôi chào nó nhưng nó không nghe và phóng nhanh để vượt tôi, buộc tôi phải chạy theo nó. Nhưng tôi đâu có điên. Tôi quay về, và xóa số nó. Một tuần sau nó nhắn tin hỏi thăm. Tôi im lặng. Bây giờ nó đã biết tôi nghĩ gì. Nó vớt vát bằng cách nhắn tin liên tục, nhưng tôi không trả lời, thế là nó biến.

... Con số 11 là một con nhà báo vườn, loại tạp chí ngành hẹp ra 4 tháng một số, dày 60 trang, lấy tiền ngân sách nhà nước để làm, cái loại báo có cho cũng đéo ai thèm xem. Nó tự hào nó là nhà báo, có thẻ nhà báo. Một con gầy đét, mặt xương xẩu tóc khô và cao lêu đêu như que củi. Ăn nói lấc cấc. Tôi chán, và đến một lúc nó nổ quá chịu không nổi, tôi bảo thẳng tờ báo của em chả ra cái cứt gì, nhà báo đéo gì cái loại em. Nó ngúng nguẩy mông đít bọ ngựa bỏ về. Tôi ngồi lại uống nốt cà phê và khoan khoái vì đã đuổi đưọc con bọ ngựa đi...

... Con số 16 là một con khi trao đổi email tự hào rằng em là một người đặc biệt, rằng em viết email thì bình thường, nhưng ai gặp em không thể không thích, nói chuyện xong lại càng thích. Tôi hẹn 11h30, ra quán đúng giờ, nhắn tin gọi ra. Nó vâng. Tôi chờ đến 12h20 vẫn chưa ra. Tôi định bỏ về. Thì đúng lúc ấy nó bước vào. Một con cao 1m60 nặng 65 kg, đen thui như một con Miên, môi dày và trề như môi cá ngão, tóc dài xơ xác. Tôi hỏi sao em không đúng hẹn. Nó nói lúc ấy em định ra nhưng lại bận. Tôi im. Nó bảo nó làm kế toán. Không hiểu sao tôi rất ghét bọn gái kế toán. Chúng ngu ngốc, chẳng biết gì ngoài những con số. Tâm hồn chúng là những con số và kết quả. Tôi thì không làm việc với những con số, mà với những màu sắc, ngôn ngữ và cảm xúc. Không có gì giống nhau. Nó hỏi tôi ăn cơm chưa. Tôi nói chưa ăn. Nó nói em cũng chưa ăn. Chưa ăn thì kệ con mẹ mày, tôi ngồi thêm 5 phút rồi cáo từ đi về. Không đáng tốn thêm đĩa cơm cho nó. Tối hôm ấy nó lại nhắn tin hỏi thăm. Nó đã thua tôi. Đương nhiên tôi không trả lời...

... Con số 19 quen trên mạng. Trò chuyện email đã 1 tháng. Một hôm tôi nổi hứng rủ nó đi cà phê buổi trưa. Nó ok. Nó hẹn gần nhà nó, một quán cà phê máy lạnh, phòng gỗ âm u bí ẩn, bước vào tối om đèn mờ mờ, nhìn ra ngoài qua tấm kính rộng máy lạnh chạy mát rượi, cảm giác như ngồi ở biệt thự gỗ Đà Lạt. Ra đến nơi tôi nhắn tin, anh ra rồi. Nó không trả lời. Tưởng nó chưa cầm điện thoại, sau nửa tiếng tôi lại nhắn tin, nó vẫn không trả lời. Tôi tự nhủ mẹ kiếp con này không lẽ nó hẹn mình ra mà cho mình leo cây? Đã 1h chiều. Tôi ngồi đã 1 tiếng. Ngồi thêm đến 1h30, tôi đứng dậy thanh toán tiền đi về. Thì nó gọi điện thoại, anh còn ngồi đấy không. Sau những 1 tiếng rưỡi tôi ngồi chờ. Tôi bảo anh đi về rồi. Nó hốt hoảng nói tại sao tại sao? Tôi bảo, anh đã nhắn tin cho em mấy lần, ngay từ lúc ra. Nó bảo, thế anh không biết giờ này là giờ em ngủ trưa à? Tôi bảo, anh không cần biết. Em đã hẹn, có nghĩa em đừng đi ngủ, mà nên chờ để anh gọi là ra. Nó bảo, thế sao anh không gọi điện thoại? Tôi bảo, thói quen của anh là nhắn tin. Nó bảo thế sao anh không nhắn vài lần nữa? Tôi bảo, anh không phải là người đã mất công mời em ra, lại trả tiền mời em, mà lại phải đi năn nỉ để em có thể hạ cố đi ra. Anh đã mời, em không ra thì thôi. Em không phải là mẹ anh. Thế là lại cút con số 19...

... Con số 23, cao 1m54 nặng 69 kg, như con heo nái. Nhìn thấy nó, tôi suýt ngất tại chỗ...

... Con số 25, một con tuy không theo đạo Công giáo, nhưng mê Công giáo như điếu đổ. Đến nỗi một mình nó đã dụ cả nhà nó đi lễ theo nó, và dần theo Công giáo, tuy không làm lễ rửa tội. Một con ở quê lên thành phố đã lâu, nhưng vẫn không giấu nổi bùn đất giữa các kẽ ngón chân dài và xương xẩu, chõe ra kiểu ngón Giao Chỉ. Nó đã từng lội ruộng cấy lúa, làm mạ bón phân trước khi lên thành phố. Tôi nghĩ, nông dân chính là bọn bị Công giáo dụ dỗ nhiều nhất, vì thiếu hiểu biết. Nó bảo em thích đọc sách.Tôi hỏi em có quyển nào mang ra anh xem. Nó mang ra toàn sách Công giáo, Cựu Ước Tân Ước, Sấm Truyền. Tôi bảo có hàng tỷ thứ sách, sao em chỉ đọc có như thế này. Nó bảo, tất cả mọi thứ sách trên đời tựu trung đều có hết trong sách Công giáo. Tôi hỏi vậy em vào nhà sách chưa, có những loại gì trong đó. Nó bảo, sách Công giáo có chừng 60 quyển, tất cả mọi thứ trên đời ở đó, đối nhân xử thế, dựng vợ gả chồng, vân vân. Tôi hỏi, thế sách về nghề kinh doanh của em Công giáo có dạy không? Nó im. Nó bảo nhưng tựu trung Công giáo có hết. Tổ sư con ngu xuẩn. Tôi cho nó cút...

... Con số 27 lại mê cuồng Phật giáo. Tôi hỏi em đã đọc bộ kinh Phật nào? Nó bảo em không cần phải đọc. Em sống trong tinh thần Phật giáo từ bi hỷ xả, đạo đức trong sạch, làm bố thí vân vân. Mẹ bố nó. Chat với nó, cứ một câu là nó lại triết lý một câu, cái loại triết lý của đàn bà, cuồng chữ, như con Trinh Nguyên. Tôi bảo, em làm ơn đừng triết lý nữa được không? Anh đéo ngửi nổi...

Tổ sư những con có số. Tôi đã cho chúng đi hết cả. Điên cuồng ngớ ngẩn, xấu xí ngu ngốc. Tôi mơ một tâm hồn đồng điệu sáng láng, thẳng thắn cá tính, ít nói sau cặp kính trắng thông minh và bụi đời như tôi, để tâm hồn tôi có thể mọc lên mầm cây mới. Tôi mơ một mối tình như Jean Paul Sartre với Simone de Beauvoir, đồng điệu như hai người bạn, không kẻ nào lệ thuộc kẻ nào.

Tôi đứng lên đi về. Xong buổi cà phê trưa. Các con bướm thiêu thân xanh đỏ cùng các con lợn đực giày bóng lộn cũng đã xong màn tinh tướng buổi trưa, quay về sở làm. Ngày mai, tôi lại ra đây và lại gặp chúng nó. Tôi có thể thuộc lòng mặt chúng và kiểu nói chuyện của từng đứa. Vẫn chỉ là như thế, không có gì bất ngờ. Cuộc đời buồn chán nhất khi mọi sự cứ đều đều đều đều. Ngày mai, có thể tôi sẽ đổi sang một cái quán nào khác, và lại tiếp tục khảo sát những đứa ở đấy. Không hy vọng gì chúng khác, phần lớn vẫn là như thế, cả cái Hà Lội này. Nhưng ít ra, tôi còn có thể nhìn thấy một đường phố khác, một khung cảnh khác. Chỉ là tạm thời. Chủ yếu vẫn là như thế. Không có hy vọng gì. Không còn hy vọng gì cả. Tất cả chúng ta đều dần mủn nát và hôi thối đi, bởi những lối mòn và thói quen. 

Nhưng đôi khi bạn nên trồng cây chuối để nhìn cuộc sống theo một cách ngược lại. Trong khi chưa thể thoát ra.

1 nhận xét:

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog