Chia sẻ

Tre Làng

NGƯỜI LÍNH NGỤY ẤY BÂY GIỜ CÒN SỐNG HAY KHÔNG?

Ông gì ơi! Còn sống không?

Nếu còn sống chắc người ấy không thể quên. Và biết đâu qua đây họ tìm thấy nhau…thì hạnh phúc biết chừng nào nhỉ. 

Đêm đó dưới vầng trăng nhạt, tổ trinh sát chúng tôi trên đường trở về. Chợt đâu đó, hòa trong tiếng côn trùng, có giọng người rên rỉ, tuyệt vọng. Anh Cầu tiểu đội trưởng ra hiệu cho tôi và cậu Duy, cẩn trọng. Chúng tôi lặng lẽ tiến tới, bên vạt rừng một người lính ngụy gục đầu trong vũng máu. Người lính mở to đôi mắt mờ đục, đầy đau đớn nhìn lên. Khi nhận thấy những chiến sĩ giải phóng, anh ta thều thào:

- Xin các ông làm phúc, cho tôi một phát đạn.

Tiểu đôi trưởng của chúng tôi quan sát người lính ngụy. Anh không nói gì, khẽ ngồi xuống, lấy bông băng, băng bó cho người bị thương. Rồi chúng tôi dìu người lính ngụy quay lại trận địa địch. Khi cách căn cứ địch một tầm bắn, tiếu đội trưởng khẽ đặt người lính bị thương nằm xuống, giọng anh nhẹ nhàng:

- Chúng tôi chỉ có thể đưa anh được tới đây, phía trước là người của các anh.

Anh Cầu cẩn trọng đặt khẩu A R15 vào tay người lính, xong khẽ nói:

- Anh đợi chúng tôi ra khỏi tầm hỏa lực của căn cứ rồi hãy nổ súng báo hiệu để người của anh ra đón.

Người lính ngụy nắm chặt tay tiểu đội trưởng, mắt nhòa lệ, thổn thức.

- Ôi! những con người nhân hậu thế này mà gọi là kẻ thù sao?

Chúng tôi trở về, đi rất xa mà vẫn không nghe tiếng súng. Anh lính ngụy muốn chúng tôi thật sự an toàn.

Trước khi về tới đơn vị, anh Cầu nghiêm nét mặt:

- Các cậu phải tuyệt đối giữ kín chuyện này. Lộ ra là tớ bị kỷ luật đấy.

(Lưu ý người kể không phải tôi, tôi-Ngọc Thống, không phải lính thời đó)

Lời bình: Đều là người Việt, người lính 2 chiến tuyến đều có các giá trị tình cảm, những xúc cảm như nhau, nhưng tại sao tâm hồn chiến sĩ của chúng ta mới đẹp làm sao trong khi đối phương thì quá tàn ác. Rõ ràng môi trường giáo dục, tuyên truyền, quyết định hành vi.


3 nhận xét:

  1. Hay thất đấy. Đều là người Việt cả.

    Trả lờiXóa
  2. Nói thật là chính những kẻ cầm quyền đặt súng vào tay ta, bắt chính những người gọi là đồng bào của ta bắn ta (tất nhiên họ bắn mình thì mình phải bắn lại rồi, không thể ngồi yên nhìn quân thù cướp nước được). CHIẾN TRANH KHÔNG BAO GIỜ TỐT ĐẸP HAY Ý NGHĨA GÌ CẢ. Có chăng là bất đắc dĩ

    Trả lờiXóa
  3. Nặc danh15:18 30/5/14

    Tớ cũng quen một bác "bên ta" hiện nay vẫn còn sống, và là một minh chứng oan trái. Hỏi ra mới hay, trong lúc "oánh nhau" bác bị thương, "giặc bắt về chạy chữa" và giao trả tù binh.

    Ngày thống nhất đến, cũng chính là những ngày anh bị gắn chết lý lịch "chiêu hồi". Mỗi khi xơi rượu, anh vẫn gầm "địch mẹ chúng nó, bọn lưu manh"

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog