Chia sẻ

Tre Làng

CHỈ LÀ EM NHỚ MỘT MÓN NỢ MANG TÊN ANH

Em đã từng thích đi dưới mưa ướt đẫm khuôn mặt mùa hè bớt đi phần mệt mỏi, hay tại tình yêu chúng mình bắt đầu vào ngày đông giá, em quen với cái lạnh hơi sương. Mùa hè sang làm cho tan chảy nỗi nhớ vốn im lặng trong từng giây phút ít ỏi chúng mình bên nhau. Giấc mơ chúng mình trao nhau trong những khoảng trống thời gian được lấp đầy bởi yêu thương nhung nhớ, anh vạch lên nền trời những ngôi sao có dáng hình em. Em mênh mông trong biển trời tìm thấy ánh mắt anh trìu mếm, thế giới giang rộng đôi cánh tay đón tình yêu chúng ta chào đời.
Em yêu anh không phải từ cái nhìn đầu tiên, không phải là cảm giác sâu đậm không thể chia lìa. Anh, hình bóng thân quen dần chiếm lấy tâm hồn em hơi thở em, nỗi nhớ được nhen nhóm lên trong từng phút giây trôi qua. Tình yêu chúng mình không vội vã, cũng không quá lâu bền, như cơn gió thoảng qua một mùa giông bão, để lại những dư âm của những năm sau nữa, như một vệt dài của kí ức không tên.
Anh không cho em cơ hội nói lời chia tay, anh cũng không cho em kịp hiểu khi người ra đi có nghĩa là vĩnh viễn không về. Chỉ đơn giản là một phút im lặng trìm sâu vào quên lãng, em từng ước tất cả chỉ là ác mộng, anh chỉ là một nút thắt trong hành trình dài em phải đi. Em tự an ủi mình, tự nói với bản thân anh không đủ tốt, em mất anh không có gì đáng tiếc, nhưng anh à em tiếc những kỉ niệm như mơ của chúng mình. Nếu ngày từ đầu anh đừng đến, có lẽ em sẽ mãi tin vào tình yêu sẽ mãi còn dù cơn bão có qua.
Trời hôm nay mưa không đủ ướt áo em đâu, mưa chỉ làm em ướt mèm khuôn mặt lem nhem tự dưng nhớ ngày xưa đến thế. Nhớ những buổi chiều ngồi trên tầng thượng kí túc ngắm mưa rơi, để tất cả trở thành kí ức, có nghĩa là em phải để anh đi. Có nghĩa là em không được níu kéo thời gian đã mất, có nghĩa là em phải cho chính mình cơ hội phải không anh.
Em vẫn nhớ ngày hôm đó cũng mưa phùn lất phất, em đi về chẳng ai đợi dưới hàng hiên. Em buông rơi chiếc điện thoại mà em hằng yêu quý, nơi em và anh ghi lại thật nhiều yêu thương. Tin nhắn cuối cùng em nhận từ chiếc điện thoại đó, là của em gái anh, cuối cùng em cũng nhận ra anh đã đi xa đến vậy. Chẳng quay về để yêu thương nữa phải không anh, thời gian sẽ làm cho cuộc sống trở nên nhẹ bẫng, những đau thương sẽ ngủ im mãi trong lòng.
Hôm nay mưa, hay dạo này em hay nhớ đến anh nhỉ! Vì có người ngang qua cuộc đời em, chưa kịp chào đã đi nên đôi khi em nhớ một món nợ mãi muốn đòi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog