Chia sẻ

Tre Làng

MÌNH CHỊU

Mình rất thích ký, ngày bé thi thoảng cứ lục tài liệu của bố mẹ để xem chữ ký rồi loay hoay bắt chước, cũng xoay xoay vài vòng như lò xo rồi hất ngược một phát, oai phết.

Lớn biết yêu một tí, suốt ngày hý hoáy tập ký theo kiểu gắn tên mình với tên cô bạn gái, ký xong hỉ hả len lén mượn tập sách tập vở của cô nàng, ngoáy vào đó một phát, về âm ỉ sướng đôi ba ngày chưa dứt.

Ra đời, lần đầu tiên được ký cái chữ ký của mình trong công việc, rồi sau đó là trong bản án chung thân với vợ mình bây giờ, cảm giác lâng lâng thiêng liêng phết, không đùa được.

Ký rồi thì chấp nhận đau thương thôi, ngậm bồ hòn làm ngọt thôi, bút sa gà chết mà.

Bởi vậy, nói không ngoa, mình xem chữ ký như là …của quý của mình vậy, giữ gìn, không ký bừa ký bãi, nơi nào đáng ký mới ký, tào lao bốc phét thì vô tư, nhưng mỗi lần bắt buộc phải đặt chữ ký của mình vào, thì phải tìm hiểu thật cẩn thận, chắc chắn. Bởi vì đó là hình ảnh, là danh dự, là trách nhiệm của mình, không đùa được.

Thời buổi nhiễu nhương, có nhiều điều làm mình hoang mang, nhưng một trong những điều mình mắt thấy tai nghe nhiều nhất, làm mình hoang mang nhất, lại là chuyện …chữ ký của quý, thế mới lạ.

Hoang mang, vì đối tượng mình đang muốn nói đến, toàn là những người có học hành bài bản, có địa vị trong xã hội, toàn nhà văn nhà thơ nhà sử học nhà dịch thuật nhà thi sĩ nhà họa sĩ… đủ thứ kiểu nhà, chòi, lều trên đời.

Nếu họ, đang là một lâu đài nguy nga lộng lẫy về tuổi tác, về địa vị xã hội, thì mình, chả khác gì một túp chòi tranh dựng vội vậy, không hoang mang mới là lạ.

Các vị đó ký, hôm qua ký, hôm nay ký, làm cốc trà đá vào rồi ký, làm cốc bia cỏ vào rồi ký, cảm tưởng như các vị mót ị quá đang ngồi trong toilet không nghĩ ra cách gì, ngoáy ngoáy phát rồi tấm đắc nhìn cái đống lò xo của mình vừa “phóng bút” thì mới trị được căn bệnh táo bón kinh niên của tuổi tác vậy. Ký xong, tung lên mạng, nhoay nhoáy phát rồi rủ nhau đi làm cốc bia cỏ, luận rôm rả xem chữ ký của mình như nào, đặng …ký tiếp.  Hồi trước nếu như mình còn tò mò tìm xem thử, chữ ký ông này như thế nào, ông kia như thế nào, rồi ngồi nhìn chữ ký luận thử thế này thế nọ, thì bây giờ mình thật sự hoang mang và phát ngán, chữ ký của các bậc học giả học thật học đại khái tràn lan trên mạng, nào giáo sư tiến sĩ, nào nhà thơ nhà văn, nào dịch thuật này nọ,
 
“Nhân sĩ trí thức Việt Nam ra tuyên bố blah blah“

Hết “nhân sĩ trí thức” ký theo kiểu “sinh hoạt tập thể” chống bu xít, rồi đến đòi oánh nhau với Tung Của, đến “tuyên bố Văn Giang”, khiếp, sức đâu mà ký, mà hủ hóa tập thể với nhau hăng thế nhỉ? Dễ thế nhỉ?

Mình mà, chữ ký như của quý, đẻ mình ra cha nhìn mình rồi cười khà khà ngửa mặt lên giời cảm ơn ông giời, cảm ơn tổ tiên, cảm ơn mẹ mình, cho ông một thằng cu hoành tráng, thế thì không thể nào mình cho cái của quý của mình, bạ đâu chọc đấy được.

Vợ mình đọc bản “sinh hoạt tập thể” của các cụ, nhìn vào toàn các cụ đẻ lâu dzồi như chi giáo sư, toàn nhà giáo nhà viết sách, rồi ông gì vừa hói vừa lùn nhưng viết Đất nước đứng lên bên bờ Hồ chửi Trung Quốc í, vân vân và vân vân,  thị hỏi, ký không? Mình trả lời thôi nhường các cụ, có tuổi rồi, chim cò khấu hao hết rồi, giữ gìn cũng bằng không, ông thì dí vào, ông để dành bu em, nhỉ?

Vợ mình cười hi hí, má thị hồng hồng.

Mình nhìn dãy danh sách các “nhân sĩ tri thức” ký hồ hởi theo lối sinh hoạt tập thể, mình thừa biết có những vị, thơ ca lập luận trên giời giới bể, nhưng nửa dòng thông tin về vụ việc mà các vị đang ngoáy ngoáy lò xo vào đó, thì tịt ngóm, thế mà các vị cũng ký thùm thụp, quả là chí khí hơn người.

Mình chịu. Chim mình, chứ có phải chim hợp tác xã đâu!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog