Chia sẻ

Tre Làng

KHÔNG ĐỦ DŨNG KHÍ NHẬN MÌNH SAI

Lâm Trực

Hôm nọ em đến nhà thằng bạn em chơi, trong lúc đợi nó lúi cúi làm cái gì đấy thì em ngồi nghịch nghịch mấy thứ trên bàn. Tự nhiên thấy có cái bút dạ để trên bàn, em tí toáy vẽ lung tung lên bàn nó (xóa được). Sau đấy em ra cửa đứng đợi nó, nó làm xong việc ngó lên thấy cái bái bàn bị bẩn, nó bảo em :

- Mày vào xóa đi, bẩn.



Em thì lười, lúc đấy đã ở cửa phòng rồi, nửa đùa nửa thật em bảo nó:
- Đéo xóa. Mày ở ngay đấy thì xóa đi.



Thế là nó quát em:
- Đm xóa ngay đi, bẩn bỏ mẹ, có xóa không thì bảo ? 



Đan mạch các bác ạ, em thì em biết mình sai bỏ mẹ lên rồi, nhưng mà ... bây giờ mà xóa thì hóa ra công mình chửi nhau với nó nãy giờ bằng công cốc à ? Với cả ,nó mà nói nhẹ nhàng từ đầu thì đâu đến nỗi ? Các bác công nhận không ?



Thế rồi cuối cùng hôm đấy hai thằng đi chơi mất cả vui. Đấy các bác ạ, nhiều lúc đủ dũng khí để chửi nhau, mà ***** đủ dũng cảm để nhận mình sai. Nhiều lúc lên ngựa rồi, muốn nhảy xuống khó lắm.

1 nhận xét:

  1. sai thì phải nhận, thế thì mới phát triển được con người mình!

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog