Chia sẻ

Tre Làng

EM HỎI: ANH CÓ YÊU EM KHÔNG?

LâmTrực@

Em nhìn lịch. Đã giữa tháng 9 rồi.

Trời lành lạnh - cho đúng điệu cuối năm.

Ra khỏi nhà, em lang thang qua xe bán bánh mì của hai chị em. Cô chị tròn quay, nước da ngăm đen, mịn màng. Cậu em cao lòng khòng nhiều xương ít thịt. Bánh mì của hai chị em rất ngon. 

Em đi ngang một hiệu thuốc tây. Cô chủ có gương mặt buồn rười rượi. Không hiểu sao mỗi lần đọc sách hay nghe ai nói “buồn rười rượi” em đều hình dung một gương mặt đẹp với vẻ buồn phiêu diêu thoát tục. Nhưng chị không đẹp tí nào cả. 

Công viên đông nghẹt vì chợ tết. Gian nào cũng oang oang như hội chợ rao lô tô ngày xưa “Con số gì đây là con số gì đây?”. Em mua hai cái áo. Một cái màu hồng, một cái hơi hồng hồng. Một cái kẻ ô vuông như khăn trải bàn, cái kia bèo nhèo như giẻ lau.

Đang không biết làm gì thì điện thoại reo. Màn hình hiện tên người đã sáu tháng, à không, đã hơn bảy tháng không liên lạc. Tần ngần một chút, em nhét điện thoại vào túi. Nó im bặt. Bất giác em nhìn quanh. Cảm giác như ai đó đang quan sát mình. 

Ba lần em không nhận điện thoại và một lần không trả lời tin nhắn, người ấy im lặng. Em hơi ngạc nhiên vì em nghĩ phải nhiều hơn thế. Người đó thường dùng một câu duy nhất để năn nỉ, để giải thích, để biện hộ, để xin lỗi em “Anh không còn trẻ trung nữa”. 

Đó là người cúi hôn đầu gối em khi ngồi cạnh nhau. Lúc ấy em nhìn được gương mặt trông nghiêng. Gương mặt rất đẹp. Sóng mũi cao, thẳng tắp. Chiếc cằm vuông có đường chẻ ở giữa. Em không biết yêu nhau người ta có hôn đầu gối không. Hay đó là cách hôn của người không còn trẻ trung nữa.

Em đi về. Vẫn còn cảm giác ai đó đang quan sát mình. Chợt khao khát được một lần nhìn lại gương mặt ấy.

Không có ai dập lửa giúp em cả.

Anh ở xa quá và anh chưa hôn đầu gối em bao giờ.

Vậy anh có yêu em không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog