Chia sẻ

Tre Làng

CÁI GIÁ CỦA DANH VỌNG


B: Lấy anh nhé!
G: Anh có nhà không?
B: Nhà thuê.
G: Có xe không?
B: Xe đạp.
G: Lương anh bao nhiêu?
B: 15 triệu/1 năm.
G: Hơ! Vậy anh dựa vào đâu mà bảo tôi lấy anh?
B: Anh thương em mà!
G: Thương? Thương tôi bao nhiêu? Mấy lạng, mấy cân?
B: Anh yêu em!
G: Yêu? Yêu có mài ra cơm mà ăn được không?

Chàng trai đỏ tía tai cúi mặt bước đi...
-------------------------------------------
2 năm sau...

B: Lấy anh nhé!
G: Đã có nhà chưa?
B: Không! Có biệt thự thôi!
G: Có xe không?
B: Có. 4 bánh thôi.
G: Lương bao nhiêu?
B: Anh không có lương, vì anh phải trả lương cho nhân viên.
G: Ừm! Em lấy anh.

Cô gái đã đồng ý lấy chàng trai nhưng cô không hề để ý rằng chàng trai không hề nói yêu cô.

-----------------------------------------------------
3 năm sau...

B: Mình ly hôn đi.
G: Tại sao?
B: Tôi yêu người khác rồi, cô ấy đẹp hơn cô nhiều.
G: Nhưng em mới là vợ anh.
B: Không! Cô chẳng qua chỉ thích tiền, thích xe, thích nhà của tôi thôi.
G: Chẳng phải anh nói anh yêu em sao? Em vẫn còn nhớ mà.
B: Nhưng lần đó cô không đồng ý, khi cô đồng ý thì tôi lại không hề nói điều đó. Đơn giản, vì đây là cái giá của danh vọng...

CuTeo@ sưu tầm trên Net

2 nhận xét:

  1. uhm, co gai co le bi tra thu roi . toi nghiep nhung ai bao la tho lo qua !

    Trả lờiXóa
  2. Đấy là cái giá của những kẻ coi trọng vật chất hơn tình cảm. Trong cuộc sống đúng là vật chất tiền bạc có thể đem lại sự thoải mái cho ta nhưng không đem lại cho ta sự kính trọng của người khác. Mà muốn người khác thực sự yêu quý hay kính trọng phải xuất phát từ trái tim mình.

    Trả lờiXóa

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog