Chia sẻ

Tre Làng

ĐỜI DỞ TỆ

Khoai@: Tản mạn một chút về bạn gái anh với chiêu rắc thính nhử mồi.

Gái đẹp. Ngắm gái với những nét thanh tao, đố ai bảo gái có nguồn gốc sản phẩm từ một vùng trung du hẻo lánh, khốn khó với câu cửa miệng "chó ăn đá gà ăn sỏi". 

Tất nhiên gái đẹp thì có quyền và có quà, gái mà anh nói không ngoại lệ. Ngay từ thời sinh viên, bọn con nhà giàu, và cả các đại gia chỉ đứng từ xa mà cắn móng tay nhìn gái. Đẹp kinh hồn! Đẹp thì đẹp, nhưng gái hơi bị kiêu, cứ dăm ba hôm gái lại dở chứng õng ẹo, đám đàn ông dần dà xa vắng.  


Tốt nghiệp đại học, được về công tác tại bộ của anh Thăng bây giờ, gái vẫn đẹp như thế. Dẫu có đẹp, nhưng gái vẫn ế. Mỗi lần gặp nhau, gái ra vẻ cứng cỏi kiêu hãnh, nhưng cứ nhìn vào mắt là biết, một nối buồn thăm thẳm, cùng với tháng năm, các nếp quạt bắt đầu cần mẫn chia nhỏ khuôn mặt của gái thành những miếng nho nhỏ, manh mún, chồng chéo. Nhưng phải công nhận, về khuôn hình và đường nét, gái vẫn ngon, đâu ra đấy.

Thực lòng, bạn bè ai cũng thương, đẹp mà sao không thể lấy được chồng, thằng nào yêu gái giỏi lắm trụ được 2 tháng là phắn, thế mới đau. Có lẽ gái ế vì thói học đòi người kẻ chợ kinh kì, khinh khỉnh khinh khỉnh.

Lâu không gặp, thấy dạo này gái cũng xì tai ra phết, quần áo loại hàng hiệu xách tay Quảng Châu, điện thoại xịn hợp thời trang. Tâm sự mới biết, giai theo cũng không thiếu, từ giai hàng Hành, Ngọc Khánh, cho đến đại gia chợ giời, thậm chí có cả lão hói giáo sư đại học. Thế mà không hiểu vì sao duyên tình cứ lẩn trốn mãi. Thời gian chạy ào ào như chó đuổi, đến nay gái chả khác gì con Mi lô già hôi hám trụi lông bên nhà lão hàng xóm. Nhìn mà nản.

Cách đây hơn tháng gái alố rủ mình đi cafe, lần này gái trầm lặng hẳn đi, gái khóc, tiếng khóc cứ ư ử trong cổ họng như mèo hen, từng giọt nước mắt to hơn viên kim cương gái đeo ở ngón tay lăn dài trên má. Ngước mắt lên gái hỏi, Khoai ơi làm sao tớ có thể thoát được cảnh hâm, dở điên dở ế mãi thế này. Mình buồn bã lắc đầu bế tắc, mình đâu phải chị Vân Anh Thanh Tâm hay anh Đinh Đoàn điệu đà tư vấn tâm lý nhí nhố cho gái được. 

Bất chợt, trong đầu mình loé lên một tia hy vọng yếu ớt, mình bảo gái hay là cậu chấp nhận đi ngang qua cửa nhà tay Chí hâm đi? và...bạn có thể nới một cúc...cứ thế...cứ thế (mình thì thầm), biết đâu lại...

Tối qua mình bất ngờ nhận được thiệp mời cưới của gái, mình sững sờ, mắt trong mắt dẹt. Vồ vập cuống cà kê, tay dúi gói mứt sen, tay kia gái cứ cầm cổ tay mình lắc lắc rồi lắp bắp mấy lần câu cảm ơn, Khoai đã cho mình gợi ý tuyệt vời, không có Khoai chắc giờ tớ vẫn ế...

Bố khỉ, cuộc đời thật éo le, mình nhai mứt sen Hàng Điếu khô không khốc mà cứ thấy trơn tuột vào cổ họng như ăn thạch rau câu.

Haiz, tuần tới lại mất toi mấy trăm bạc phong bì, kèm một buổi tối dự đám cưới về với gói mì hảo hảo.

Đời dở tệ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm mở rộng

Google TreLang

Tre Làng

Thông kê truy cập

Lưu trữ Blog